Thư gửi những ai đang xem World Cup từ một người dân Uruguay

"Hãy để tôi được nói với bạn, Uruguay của tôi có nghĩa là gì", Ana Laura Spósito mở đầu bức thư ngỏ như một sự giãi bày, khi chứng kiến cả thế giới lên án hành vi cắn người của Luis Suarez.

Trước hết tôi xin được nói rằng tôi làm việc này không phải với tư cách một người ái quốc, bởi thế những nhận xét dưới đây là hoàn toàn trung lập.

Ở đất nước của tôi, bóng đá, thịt, ma-tê (một loại đồ uống truyền thống của nước bản xứ) và lễ hội hoá trang carnival được coi là thiêng liêng. Tôi không thích bóng đá, tôi ăn chay, tôi không uống ma-tê và điều duy nhất thu hút tôi về lễ hội hoá trang carnival là điệu nhảy candombe. Vì vậy, bất cứ lúc nào người ta muốn tước quyền công dân Uruguay của tôi, tôi cũng sẵn sàng làm điều đó.

Tuy nhiên, nhờ ơn Chúa trời, người đã quyết định để phần đất này là quê hương của tôi. Tôi đã sống phần lớn cuộc đời của tôi ở đây và, dù tôi đã phàn nàn rất nhiều về việc đất nước này đã có những đối xử không công bằng với nhiều đồng bào của tôi, tôi cũng phải thừa nhận rằng tôi nợ Uruguay không hề ít. Vì lẽ đó, tôi muốn kể cho bạn một chút thôi về những điều sau đây, điều gì đã khiến tôi tự hào làm một người dân Uruguay và bảo vệ đồng bào của tôi sau những chỉ trích dồn dập sau một trận đấu bóng đá. Hãy để tôi kể cho bạn, dù tôi không phải là một tín đồ bóng đá, những gì khiến chúng tôi đứng về phía những cầu thủ đang chơi trong đội tuyển quốc gia của chúng tôi một cách vô điều kiện như vậy.

anh-2-3261-1403857832.jpg

Vụ bê bối cắn vai Giorgio Chiellini (xanh) khiến Suarez bị cấm thi đấu bốn tháng và chín trận đấu ở đội tuyển quốc gia. Ảnh: Reuters.

Chúng tôi là một đất nước với ba triệu dân, nằm ở phía nam của thế giới thứ ba. Được bao quanh bởi hai người khổng lồ và nằm ở một khu vực địa chính trị hết sức phức tạp. Tôi tin rằng không có gì là sai nếu nói rằng thật không hề dễ dàng gì khi làm bất cứ điều gì ở đây. Nổi bật trên trường quốc tế với tư cách là một người Uruguay thậm chí còn khó khăn hơn. Để thành công, người dân phải phấn đấu rất nhiều, phải tìm đường đi, phải phát minh, phải kiên trì và đúng, đôi khi phải dùng cả những thủ thuật.

Đó là lý do tại sao chúng tôi đã bảo vệ Suarez đến cùng khi anh dùng tay chơi bóng trong trận đấu với Ghana, khi anh ngã dù không bị phạm lỗi hoặc thậm chí khi anh có thể đã cắn một cầu thủ khác. Có phải vì những hành động đó đúng đắn không? Không, đương nhiên là không! Chúng tôi nghĩ rằng những hành động đó đều hết sức kinh khủng. Điều chúng tôi ngưỡng mộ ở anh ấy là khao khát và sự quyết tâm để mang lại chiến thắng cho đất nước nhỏ bé của mình. Chúng tôi biết rất rõ khi bạn ra nước ngoài với tư cách một người dân Uruguay,  bạn có được tất cả hoặc không có bất cứ điều gì khi quay về.

Để thành công với tư cách là một người Uruguay, bạn cần có quyết tâm như "Palito" Alvaro Pereira để không rời sân đầu tiên sau khi đã ngã và ngất đi. Bạn phải giống như Crisitan Rodriguez chạy ra sân và giúp đỡ nhân viên y tế nâng cáng để những người Italy - những người đang cố tình câu giờ - rời sân nhanh hơn và đem lại cho đội tuyển cơ hội để tiếp tục thi đấu giành chiến thắng. Người dân Uruguay hiểu những điều đó là cần thiết để có được chiến thắng.

anh-1-5247-1403857832.jpg

Luis Suarez không bao giờ quan tâm đến người khác nghĩ gì về hành động của anh, bởi với anh chiến thắng luôn là tất cả. Ảnh: Reuters.

Tôi đã chỉ trích rất nhiều trường đại học nước Cộng hòa ở Uruguay (Đại học công lập của chúng tôi), nhưng đồng thời tôi cũng là người bảo vệ nó. Trước hết, bởi vì nó miễn phí và phổ thông, đó là một đặc quyền mà chỉ có một vài nước trên thế giới có được và trong quan điểm của tôi đó là một nguyên tắc cơ bản. Thứ hai, cũng bởi vì thiếu hụt trường đại học nên chúng tôi đã có được những kỹ năng mà không phải sinh viên mới ra trường nào trên thế giới cũng có được. Không ai tốt nghiệp trường Đại học của nước Cộng hòa mà không có khả năng, không ai có thể tồn tại một hoặc hai ngày nếu người đó không có khả năng di chuyển bóng như Arévalo Rios.

Chúng tôi chịu đủ các loại thuế cao, chi phí cuộc sống cao như các quốc gia phát triển và nhận tiền lương như thế giới đang phát triển. Người dân Uruguay là những người biết sinh tồn, hãy hỏi những người đã sống sót sau khi bị rơi xuống dãy Andes đi (* chú giải ở cuối bài) và bạn sẽ hiểu. Những thành quả mà chúng tôi đã đạt được ở trên đất nước này không hề dễ dàng gì. Uruguay là một trong các nền dân chủ ổn định nhất trong khu vực, chúng tôi là một quốc gia hoà bình, với tỉ lệ biết chữ cao, có một đạo luật cấp tiến so với thời gian tồn tại của đất nước, và đã cho ra đời rất nhiều tài năng cho thế giới. Có bao nhiêu cầu thủ bóng đá ưu tú được sinh ra ở một đất nước bé như chúng tôi? Và các học giả? Và các nghệ sĩ?

Những người Uruguay sống ở khắp nơi trên thế giới không phải là ít và dù họ có những con đường khác nhau, có hai điểm chung ở họ: tất cả đều nhận được rất nhiều ở nước ngoài những gì chúng tôi không thể đem lại cho họ, và tất cả đều nỗ lực phấn đấu và trở nên nổi trội với tư cách một người Uruguay.

Đất nước Uruguay được sinh ra bởi sự trùng hợp của lịch sử, nhưng không phải ngẫu nhiên mà chúng tôi có những gì chúng tôi có ngày hôm nay. Chúng tôi đã phải cố gắng rất nhiều.

anh-3-6648-1403857832.jpg

Người dân Uruguay đổ đến sân bay chào đón Suarez, khi anh trở về hôm qua. Ảnh:Reuters.

Hãy nhìn vào chúng tôi trong bối cảnh khu vực và bạn sẽ nhận ra rằng hôm nay chúng tôi luôn có thể làm cho vùng đất này đặc biệt. Một đất nước có giáo dục, đổi mới, cổ phần, dân chủ và hòa bình. Không có nhiều quốc gia làm được những điều như vậy. Và tất cả những điều đó không phải ngẫu nhiên mà có, tất cả mọi thứ đã được xây dựng bởi cha mẹ tôi, ông bà và thậm chí trước đó trải qua rất nhiều  khó khăn, rất nhiều sáng tạo và sự quyết tâm.

Đó là lý do tại sao người dân Uruguay la hét khi đội tuyển quốc gia ghi bàn như thể đó là sự kết thúc của thế giới và chúng tôi cảm thấy xúc động bởi những trận đấu hào hùng không dành cho những người yếu  tim: không phải vì chúng tôi là kiêu ngạo, mà bởi vì chúng tôi nhìn thấy bản thân mình trong những cầu thủ đang chạy trên sân bóng, bởi vì chúng tôi biết làm một người dân Uruguay khó khăn đến nhường nào.


(*) Vụ tai nạn xảy ra trên dãy Andes ngày 13/10/1972, khi chuyến bay số 571 của Không quân Uruguay chở đội bóng bầu dục của Trường Stella Maris (Colegio Stella Maris) lên đường đến một trận đấu tại Santiago (Chile). Trong tổng số 45 người rơi xuống, 16 người còn sống được cứu ngày 23/12/1972. Một số cuốn sách và bộ phim ra đời để kể lại câu chuyện về nghị lực sống phi thường của những con người không may mắn đó.

Diễm Lê

CHUYÊN TRANG NGHỀ LUẬT SƯ VIỆT NAM
"HÃY NÓI VỚI LUẬT SƯ ĐIỀU BẠN CẦN"
------------------------------------------- 
LUẬT SƯ QUẢN LÝ - HOTLINE: 0938188889