Tinh thần theo kiểu "Hào khí Đông A" trong mỗi con người Việt Nam được đóng góp một phần bé nhỏ cho tổ quốc này là sự hãnh diện của mỗi công dân Việt Nam.
Các cậu ấm, cô chiêu, các sỹ tử mới qua kỳ thi và bước chân vào đại học. Môi trường mới, nơi gặp gỡ của hàng ngàn bạn sinh viên khác từ khắp các miền về tụ họp cùng nhau trong những " Ngày Hội quân sự". Những sinh viên trẻ từ ánh mắt trong veo, nụ cười hồn nhiên đến cả một cái nhìn xa xăm cũng chứa chất đầy lòng yêu nước.
Trong khí thế hào hùng ấy, là sự tiếp nối XƯA và NAY của người lính Việt Nam trong mọi thế hệ. Thời chiến cũng như thời Bình.
Người lính ngày xưa khi ra trận thì:
"Đợi mãi bạn vẫn không trở về
Để cùng nhau dự ngày vui gặp mặt
Đồng đội ngày ấy giờ thưa thớt lắm
Hội trường đầy hoa mà nước mắt tuôn trào"
Đất nước đẹp lắm, bình yên và rồi trong sự bình yên đó có biết bao chiến sỹ đã anh dũng hi sinh vì sự yên bình ấy. Các anh đã ngã xuống trong tâm hồn: "Vui vẻ chết như cày xong thửa ruộng". Sự chết và cái sống gần nhau trong gang tấc.
Gần đến nỗi mà trong thơ Vũ Ngọc Dũng mô tả:
"Anh ra đi khi đang nở nụ cười
Câu chuyện dở chưa kể xong đã chết
Anh ra đi lặng yên trong vĩnh biệt
Đồng đội ngồi ngơ ngẩn chẳng nhấp môi.
Anh có buồn đâu vì đã chót yêu rồi:
Yêu tổ quốc chết khi nào cũng được
Yêu bát ngát đồng xanh ngàn con thước
Yêu mẹ cha mình – Anh chết chẳng hề chi."
Và rồi ngã xuống:
Thế hệ chúng con đi như gió thổi
Quân phục xanh đồng sắc với chân trời
Chưa kịp yêu một người con gái
Lúc ngã vào lòng đất vẫn còn trai.
(Đất nước hình tia chớp - Trần Mạnh Hảo)
Tình đồng chí keo sơn giữa làn bom đạn mà sao đồng đội "Gan không núng, chí không mòn", những đồng chí "Chèn lưng cứu pháo", người bịt lỗ châu mai để cản bước tiến của quân thù.
Cho đến bây giờ:
"Mùa thu nay khác rồi
Tôi đứng nghe đây giữa núi đồi
Gió thổi rừng tre phấp phới
Trời thu thay áo mới
Trong biếc nói cười thiết ta"
Thời hòa bình, đất nước yên bình, những người lính vẫn âm thầm cống hiến để cho quê hương đất nước ngày càng giàu mạnh. Bảo vệ non sống gấm vóc " Đẹp tuyệt vời một đất nước Thăng Long" (Thơ Vũ Ngọc Dũng), bảo vệ bình yên cho tổ quốc.
Những buổi học thật là vui vẻ và những buổi chuẩn bị hành quân:
Bước chân lạc quan của người lính sinh viên trẻ:
Những khuôn mặt tính tú sáng trong đầy hoài bão:
Nụ cười tinh tú:
Chàng trai cười thật là hồn nhiên:
Nụ cười người lính tri thức:
Đan áo trong đêm:
(Đan khăn tặng người thân)
Những khi có thời gian vẫn ngồi hát vang bài ca đan áo.
Là những người làm chủ đất nước trong tương lai:
Và thời gian được thăm gặp gia đình thật hạnh phúc trong cái giá rét:
Niềm vui và kỷ niệm:
Và rồi thời gian tập quân sự sẽ hết. Các bạn sẽ trở về với những ngày tháng bình yên bên mái trường đại học với bao kỷ niệm về những ngày tập quân sự bên nhau. Để rồi mai này sẽ ngồi đọc cho nhau nghe những dòng nhật ký, ôn lại kỷ niệm thời quân sự, những vần thơ vang lên trong tâm trí từng người:
Ôi ngày đó áo xanh yêu quá
Thời gian kia dù ngắn ngủi với ai
Nhưng kỷ niệm những ngày lính tráng
Còn đi theo trên những bước đường này!
XEM TOÀN BỘ ẢNH - ẢNH TƯ LIỆU CỦA KHÔI NGUYÊN CHỤP SINH VIÊN KHOA LUẬT VÀ KHOA NGÔN NGỮ ĐẠI HỌC MỞ HÀ NỘI
KHÔI NGUYÊN
Có 0 bình luận cho bài viết này.
Gửi bình luận